Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chồng Tôi Là Quỷ
Ba tôi tức giận nói: “Được rồi, được rồi. Ngày mai tôi đem cửa hàng này sang tên cho bà là được chứ gì. Đã nói với bà bao nhiêu lần. Con trai bà không có hứng thú với cửa hàng này, dù tôi có đem cửa hàng này cho nó thì nó cũng không làm chủ được. Đến lúc đó chúng ta già rồi, còn không phải đem cửa hàng này bán đi sao?”“Bán đi thì cũng là tiền. Đến lúc đó chúng ta có thể dựa vào số tiền đó để dưỡng lão, không làm gánh nặng cho Tiểu Kiệt. Đừng nghĩ rằng cửa hàng này là cho Tiểu Kiệt. Cuối cùng còn không phải là cho ông dùng để dưỡng lão sao?”Tôi không có tâm tư nghe bọn họ tranh cãi. Trước kia khi còn đi học tôi cũng từng nghĩ tới tốt nghiệp xong sẽ về trông coi cửa hàng. Nhưng hiện tại tôi chỉ muốn cùng Tổ Hàng ở bên nhau. Nếu anh ấy báo thù xong rồi biến mất thì tôi cũng sẽ đi canh mộ cho anh ấy. Linh Tử lái xe tới đón tôi. Cơm tối cũng không kịp ăn, chúng tôi đến thẳng bệnh viện. Bởi vì qua thời gian thăm nom thì không thể tùy tiện vào bệnh viện, trừ phi gặp trường hợp cấp cứu, không thì cũng là người thân thuộc.Khi chúng tôi tới cũng là thời điểm ăn tối ở bệnh viện, ở phòng ăn có rất nhiều bệnh nhân được đưa tới, đi ngang qua chúng tôi.Khi tôi nghiêng người tránh, ánh mắt trong lúc vô tình lại thấy được ở phòng cung cấp nước sôi cuối hành lang, nữ quỷ áo đỏ kia vẫn đang nhìn theo tôi mỉm cười. Chỉ là trong nháy mắt cô ta lại biến mất.Tôi nhìn đồng hồ, 6 giờ, giờ âm.Khúc Thiên mặc quần áo bệnh nhân đứng dựa vào cửa phòng bệnh, thấy chúng tôi đến gần liền hỏi: “Giờ này còn tới?”Lần nữa đối mặt với anh ấy, mặt tôi đỏ ửng lên. Hình ảnh triền miên đêm qua lại lần nữa xuất hiện trong đầu tôi. Tôi xấu hổ cúi đầu, không nói gì.Linh Tử quay lại đằng sau, nói: “Nữ quỷ áo đỏ kia cứ quấn lấy Khả Nhân. Tới đây để điều tra nguyên nhân, đúng bệnh mới bốc thuốc được.”Nói rồi Linh Tử liền gõ cửa phòng bệnh bên cạnh. Khúc Thiên liền nói: “Bà cụ cấp cứu tối qua không cứu được, đã chết. Nghe nói là đầu thất con dâu bà ấy.”“A? Có lẽ là tới đòi nợ.” Linh Tử nói. Nhưng cửa phòng bệnh vẫn có người mở ra.Người mở cửa phòng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Mắt người đàn ông vẫn đỏ, xem ra mới vừa khóc.Anh ta tinh tế lau qua mũi, nói: “Có gì thế?”Dù sao Linh Tử cũng đã phải lừa dối rất nhiều lần, tiến lên nói rất tự nhiên: “Tôi thấy ấn đường anh biến thành màu đen, hai mắt vô thần. Đại ca, vợ anh đi rồi, mẹ anh cũng đi, việc này nếu cứ mặc kệ, ngay cả ba anh có lẽ cũng không ở lại được.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.