Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chồng Tôi Là Quỷ
Sau khi tôi kêu lên, lực ở cổ bỗng nhẹ bẫng, Ngụy Hoa lại ôm lấy ngực mình lăn trên mặt đất. Không khí tràn vào phổi tôi, tôi ho khan mãnh liệt.Tôi hô hấp vẫn rất thống khổ, mỗi lần hít vào đều giống như bị dao nhỏ cắt vào yết hầu. Tôi đứng dậy không nổi, chỉ có thể bò tới duối đáy quan tài, dùng tay run run bật lửa, đốt lá bùa, đặt lá bùa ở nơi vừa rồi chôn chai nước.Lá bùa đã dính máu của tôi, tôi hé miệng dùng giọng khàn khàn đầy thống khổ nói: “Tham, Cự, Lộc, Văn, Liêm, Vũ, Phá.” Mỗi một từ giống như bị dao nhỏ cắt qua, sau khi niệm xong bảy từ này tôi đã không chống đỡ được nữa, ho khan một tiếng, mùi máu tươi tử trong miệng phả ra. Tôi có thể cảm nhận được máu từ trong miệng tôi chảy ra.Tôi nhìn về phía Ngụy Hoa, Ngụy Hoa đã không còn nhúc nhích. Còn Tổ Hàng đang chạy về phía tôi, ôm tôi từ dưới quan tài ra, để tôi dựa vào ngực anh ấy. Thân ảnh anh ấy có chút mơ hồ, hẳn anh ấy cũng bị thương, anh ấy cũng đã rất yếu.Tôi cố gắng mỉm cười với anh ấy: “Tổ Hàng…”“Đừng nói gì! Khả Nhân! Đừng nói gì!” Tổ Hàng khóc. Nước mắt màu đỏ từ hốc mắt anh ấy chảy xuống. “Anh đưa em ra ngoài! Vật đổi sao dời, hồi đáo nguyên vị, hết thảy đều vô hạn tuần hoàn. Trong thời gian hết một vòng tuần hoàn này chúng ta cần phong bế nơi này lại.”“Tổ Hàng, còn con…” Tôi kéo đầu đầu anh ấy xuống, hôn lên môi anh ấy. Tôi muốn hôn anh ấy, tôi muốn nói cho anh ấy biết, tôi yêu anh ấy, tôi yêu con. Tôi yêu bọn họ.Ký ức cuối cùng của tôi đến đây là hết. Tôi không biết tôi ra ngoài như thế nào. Tôi cũng không biết trận pháp này hoạt động từ khi nào. Tôi chỉ biết là tôi hôn Tổ Hàng, tôi nói cho anh ấy, tôi yêu anh ấy, tôi yêu con của chúng tôi.Khi tôi tỉnh lại, chúng tôi đã về Sầm Gia thôn bây giờ, đang ở trong xe của chúng tôi. Tôi cảm giác được người tôi không còn chút sức lực nào. Mà bên ngoài xe có rất nhiều người, còn có cả xe cảnh sát.Chị Kim Tử khóc lóc bên ngoài xe, chồng chị ấy đang ôm chị ấy. Tôi không nghe được bọn họ nói gì.Bọn họ rất nhanh phát hiện ra tôi đã tỉnh, gọi Tổ Hàng tới.Chạy về phía tôi là Khúc Thiên, tôi biết đó cũng là Tổ Hàng. Tôi cố gắng mỉm cười, đau quá, yết hầu tôi đau quá. Tôi cho rằng tôi sẽ không còn được gặp lại anh ấy, tôi cho rằng tôi sẽ không còn được gặp lại con của chúng tôi. Thật tốt quá. Tôi có thể về nhà. Tôi vẫn có Tổ Hàng của tôi, vẫn có con của chúng tôi,Tổ Hàng lên xe, lấy nước cho tôi, nói: “Đừng uống ngay, ngậm ở miệng rồi uống từ từ. Để nước tự nhiên chảy vào, đừng há miệng.”Anh ấy dùng nắp chai cho tôi uống từng chút. Uống được chút nước, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đưa mắt nhìn ra phía ngoài, mang theo sự nghi hoặc nhìn Tổ Hàng.Tổ Hàng im lặng một chút, mới nói: “Mạng của Sầm Hằng, ở vài chục năm trước đã nên đi theo ba mẹ cậu ấy rồi. Cậu ấy sống thêm mấy chục năm, hiện tại vẫn là đem mạng trả lại cho Sầm Gia thôn.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.