Con Đường Bá Chủ

Chương 2796: Ký khế ước


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Con Đường Bá Chủ

“Ngoan ngoãn quy phục hoặc chết...” U Lẫm nhìn hai nữ nhân cười gằn nói:

“Các ngươi không còn cơ hội nào.”

“Ngươi sẽ hối hận về hành động hôm nay của mình.” Khương Lê nghiến chặt răng, trực tiếp bắt lấy Âm Dương Ấn ném lên, muốn bắt chước U Lẫm tự bạo đồng quy vu tận.

Muốn nàng quy phục là không thể nào...

Nhưng mà hiện tại nàng đã bị thương, U Lẫm lại có giác quan của một sát thủ, lập tức tung ra một chưởng đánh bay Âm Dương Ấn không để Khương Lê điều động.

Chân Mật bị thương nặng hơn, lúc này ngay cả khả năng phản kháng cũng không có.

“Muốn chết.” U Lẫm điều động Hồn Lực oanh kích khiến Khương Lê toàn thân cứng đờ, không thể động đậy.

“Đã các ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy ta cũng không thể thương hoa tiếc ngọc, bằng không chuyện này truyền ra, sợ rằng sẽ bị thế lực sau lưng các ngươi tính sổ.”

Hắn nâng lên cánh tay, Thiên Hồn Lực đã cuồn cuộn ngưng tụ.

“U Lẫm, nếu ngươi dám động đến sợi tóc của Khương sư muội, Đạo Hành Điện sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn.” Tống Định sợ hãi gầm lên, cố gắng thoát khỏi vòng vây.

Nhưng lúc này hàng trăm sát thủ đã kết thành một toà Sát Trận vây kín hai huynh đệ bọn hắn.

Tuy rằng với thực lực Thiên Đạo của Tống Định và Tống Hằng vẫn có thể chống lại, nhưng rất khó ra tay chi viện cho Khương Lê.

“Chết!” U Lẫm mặc kệ tất cả, hai tay hướng đỉnh đầu hai nữ nhân vỗ xuống.

Khương Lê và Chân Mật nội tâm run rẩy, không ngờ phải chết ở trong tay một kẻ như vậy.

Các nàng tâm cao khí ngạo, ở trong Thiên Cảnh vì muốn đối chiến công bằng với tất cả các đối thủ nên đều chủ động không mang theo thủ đoạn hộ thân của các vị Đạo Chủ.

Bất quá ngay vào khoảnh khắc sinh tử, chẳng biết từ bao giờ, một tà áo choàng đen kịch với những đám mây nhảy nhót bên trên đã che chắn phía trước.

Thần bí nhân như quỷ mị hiện ra giữa nhân gian.

Đối mặt với công kích của U Lẫm, sức mạnh bạo phát, Bá Lực Chưởng đẩy ra.

ẦM!

Như một luồng sóng huỷ thiên diệt địa tàn phá tất cả.

“Không xong.” U Lẫm chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hãi, đôi tay bị Bá Lực Chưởng bắn vỡ, thân thể bay ngược trở về.

“Đi!”

Thần bí nhân đẩy bay U Lẫm, cũng không dây dưa dài dòng, trực tiếp ôm lấy vòng eo thon thả của hai mỹ nhân, Dịch Chuyển Tức Thời kết hợp Không Gian Quy Tắc siêu thoát thiên địa, trực tiếp thoát khỏi sự bao vây của Trận Pháp phong toả bên ngoài...

“Khốn kiếp.” U Lẫm rất biết phối hợp phẫn nộ gầm lên, lấy ra một viên đan dược trị thương nuốt vào khôi phục đôi tay vỡ nát, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Tống Định và Tống Hằng:

“Các ngươi phải chết.”

Nói xong, hắn bóp nát một khối ngọc bài, triệu tập thêm Thiên Đạo Cảnh của U Minh Sơn Trang.

...

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cả Chân Mật và Khương Lê đều không kịp định thần.

Khi lấy lại ý thức, đã phát hiện mình bị một kẻ ôm đi, thân pháp của hắn vừa tiêu sái vừa quỷ mị, thoát ẩn thoát hiện để lại từng luồng tàn ảnh đen tuyền như sương khói giữa không trung.

Chỉ thoáng chốc đã cách xa u cốc vừa rồi hàng vạn dặm.

“Ngươi là...”

Khương Lê chứng kiến tà áo choàng quen thuộc, đồng tử trong mắt hơi co lại.

“Phá Đạo Hội!?” Chân Mật thì thào thốt lên hai tiếng suy yếu.

Hiển nhiên nàng cũng có kiến thức, nhận ra đồng phục của thần bí nhân.

Nghĩ đến bản thân cùng Phá Đạo Hội không thù không oán, Chân Mật nhẹ nhàng thở ra...tạm thời không chết là tốt rồi.

Bất quá so với nàng, Khương Lê lại biểu lộ vô cùng ngưng trọng.

Bởi vì Phản Quy Mặt Nạ quen thuộc nàng đã từng đụng độ với kẻ này qua một lần, cũng không biết ý đồ của đối phương rốt cuộc là tốt hay xấu.

Lạc Nam mặc kệ hai nữ nhân nghĩ gì, rất nhanh đã tìm đến một sơn động hoang vắng, trực tiếp mang hai nàng tiến vào.

Trong lòng hai nữ nhân đột ngột dâng lên cảm giác bất an, các nàng rất tự tin vào tư sắc của chính mình, sợ rằng khó có nam nhân nào có thể kháng cự được.

Nếu kẻ này là một nam nhân, sợ rằng lần này lành ít dữ nhiều.

Tiến vào sơn động, Lạc Nam phất tay đem một chiếc giường ném ra, trực tiếp đặt hai nữ nằm lên.

“Các hạ muốn làm gì?” Khương Lê rốt cuộc nhịn không được hỏi.

“Một cuộc giao dịch.” Lạc Nam thản nhiên nói.

Vốn dĩ hắn thừa khả năng sử dụng Bá Đạo Quy Tắc để khống chế hai nữ nhân làm thuộc hạ của mình.

Nhưng điều này vi phạm nguyên tắc của hắn...

Hắn chỉ ra tay khống chế kẻ thù của mình, trong khi Khương Lê và Chân Mật cùng hắn lại không thù không oán, vậy nên hắn sẽ không dùng đến thủ đoạn như vậy.

Lần này chỉ là tương kế tựu kế, mượn kế hoạch của Võ Lân để thu về lợi ích mà thôi.

Cảnh giới càng cao, tâm cảnh phải càng vững vàng, nếu làm ra hành vi trái với tâm cảnh của bản thân sẽ để lại hậu quả khó lường, ảnh hưởng đến việc tu luyện và đột phá cảnh giới.

“Giao dịch?” Chân Mật thì thào, có một tia máu tràn ra từ môi đỏ.

“Ta giúp hai nàng trị thương, nhưng hai nàng phải cùng ta lập xuống một giao ước.” Lạc Nam ngồi xuống ở phía đối diện, thẳng thắng đi vào vấn đề:

“Đó là từ nay về sau, các nàng phải đại diện cho Chân Võ Thần Cung và Đạo Hành Điện ủng hộ Phá Đạo Hội, cùng ta hợp tác liên minh.”

“Các hạ...khụ...” Khương Lê đang định nói chuyện lại âm giọng khàn khàn, hiển nhiên thương thế không nhẹ.

Lạc Nam phất tay, Ôn Hồn Liên chậm rãi xoay tròn bao quanh cơ thể hai nữ nhân, giúp các nàng ổn định lại Linh Hồn đang đau đớn.

Khương Lê dễ chịu hơn đôi chút, lúc này mới hé môi:

“Các hạ đánh giá ta quá cao, một Thiếu Thần Nữ còn chưa thể tác động đến đại sự như vậy của Thần Đạo Thế Lực.”

“Haha.” Lạc Nam cười nhạt:

“Hai nàng đều là nữ nhi của Thần Đạo Cảnh cấp cường giả, sao lại xem nhẹ mình như thế?”

“Nhưng bất kể là Đạo Hành Điện hay Chân Võ Thần Cung đều không phải chỉ có một vị Thần Đạo Cảnh.” Chân Mật chen miệng vào.

“Ta chỉ cần hai nàng và Đạo Thống sau lưng ủng hộ Phá Đạo Hội toàn tâm toàn ý là được.” Lạc Nam ánh mắt loé lên:

“Nếu không thể đáp ứng, vậy ta chỉ có thể trả các ngươi về chỗ của U Lẫm.”

“Xem ra Phá Đạo Hội đã bắt đầu muốn lôi kéo Đạo Địa về phía mình?” Khương Lê hỏi.

“Không sai, đang vào kế hoạch.” Lạc Nam gật đầu.

“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác đúng chứ?” Chân Mật nhướn mày.

Lạc Nam nhún nhún vai.

“Nghe giọng nói của các hạ là nam nhân, sao lại nhân lúc nữ tử chúng ta yếu đuối mà ép buộc?” Khương Lê chế nhạo nói.

“Không ép buộc gì cả, trên đời này không có bữa ăn miễn phí, so với việc ta cứu hai nàng một mạng, việc ủng hộ Phá Đạo Hội còn rẻ chán.” Lạc Nam ung dung đường hoàng đáp:

“Nếu như không đáp ứng, ta trả về chỗ cũ là xong.”

Hai nữ nhân đưa mắt nhìn nhau chỉ có thể thở dài, các nàng hiểu bản thân đã không còn lựa chọn nào khác.

Suy cho cùng hắn nói cũng đúng, việc kết minh với Phá Đạo Hội so với cái chết dễ chấp nhận hơn nhiều.

Các nàng đều muốn vấn đỉnh Thần Đạo, trở thành nữ cường giả dưới vòm trời này, đương nhiên không nguyện ý hương tiêu ngọc vẫn.

“Ta còn một điều kiện cuối cùng.” Khương Lê mở miệng.

“Nói đi!” Lạc Nam gật gù.

“Ít nhất ta cũng có quyền được biết kẻ mà mình sắp hợp tác là ai chứ?” Khương Lê trong mắt loé lên một tia hiếu kỳ.

Từ lần trước kẻ bí ẩn này áp chế hoàn toàn Võ Lân đã khiến nàng tò mò, bất quá bởi vì Tranh Đoạt Thiên Cảnh đến gần nên không có thời gian điều tra tìm hiểu.

Hiện tại nàng rất muốn biết, nhân vật yêu nghiệt có thể lấy tu vi Đại Đạo đánh bại Thiên Đạo rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Chân Mật cũng gật đầu tán thành: “Nếu ngay cả ngươi là ai cũng không biết, sao ta có thể an tâm hợp tác?”

Lạc Nam dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Một khi đã biết thân phận của ta, vậy các nàng bắt buộc phải ký khế ước, bằng không chẳng cần đến U Lẫm ta cũng có biện pháp giải quyết.”

“Ngươi nghĩ chúng ta còn đường lui để từ chối sao?” Khương Lê liếc xéo hắn.

Mặc dù suy yếu khiến làn da nhợt nhạt nhưng mỹ nhân vẫn phong tình vạn chủng, một cái liếc mắt như câu hồn đoạt phách.

Đáng tiếc Lạc Nam đã sớm không dễ dàng bị mỹ sắc mê hoặc, vẫn ung dung bình thản đặt tay lên Phản Quy Mặt Nạ, chậm rãi tháo xuống.

Trong nháy mắt, Khương Lê và Chân Mật đều hơi giật mình, mắt đẹp ánh lên dị sắc.

Các nàng có thân phận cao, tầm mắt cũng là cực kỳ cao.

Bất kể là những thiên tài hàng đầu có thiên phú và tướng mạo kiệt xuất như các Thiếu Thần Tử đều gặp qua rất nhiều...nhưng vẫn có thể khẳng định không ai để lại ấn tượng sâu sắc như nam nhân trước mặt này.

Một khuôn mặt thật khó diễn tả thành lời, đôi mắt hắc bạch phân minh đầy quỷ dị, bờ môi mỉm cười tà mị, lại có sự uy vũ cương nghị của một kẻ đứng đầu thiên hạ.

Hắn không phải kiểu nam nhân âm nhu so với nữ nhân càng xinh đẹp hơn, hắn cũng không phải kiểu nam nhân nghiêm túc dũng mãnh.

Hắn mang đến cảm giác ung dung tiêu sái nhưng lại đầy bá đạo.

Như nghĩ đến điều gì, cả hai nữ nhân đều vô thức thốt lên:

“Lạc Nam?!”

“Chậc, ta nổi tiếng đến thế sao?” Lạc Nam vuốt vuốt cằm tấm tắt nói.

Chân Mật và Khương Lê đều tỏ ra hứng thú, các nàng cũng từng xem qua tin tức diễn biến ở Ngũ Châu Tứ Vực, cũng từng xem qua bức hoạ cũng như các chiến tích của Lạc Nam.

Không nghĩ đến xem qua tranh vẽ hoàn toàn không thể hiện được khí chất độc nhất vô nhị của hắn.

“Đường đường Bá Chủ của Ngũ Châu Tứ Vực lại lén lút chạy vào Đạo Địa ức hiếp nữ nhân.” Chân Mật bĩu môi.

“Hết cách rồi, Đạo Giới mới là nơi để ta truy cầu cảnh giới cao hơn.” Lạc Nam thoải mái đáp:

“Tình huống của tại hạ tin tưởng hai vị cũng biết, đã sớm cùng Đạo Vực và Đạo Quốc không đội trời chung, đương nhiên phải nghĩ cách ứng phó.”

“Rốt cuộc ta đã hiểu tại sao ngươi có thể thống nhất Ngũ Châu Tứ Vực, điều mà vô số năm qua chưa ai làm được.” Khương Lê nhẹ giọng cảm thán:

“Chỉ với việc lấy tu vi Đại Đạo đánh được Thiên Đạo đã đủ tư cách này.”

“Ngươi vào Thiên Cảnh để lôi kéo mấy thế lực chúng ta sao?” Chân Mật tò mò hỏi:

“Hay ngươi có hứng thú với truyền thừa của Thần Đạo Cảnh?”

“Vào lấy chút đồ vật cần thiết mà thôi.” Lạc Nam chẳng muốn nói nhảm quá nhiều, thẳng thừng đi vào chính sự.

Hắn lấy ra một quyển trục bỏ trống, sử dụng Bá Đạo Quy Tắc viết xuống từng dòng chữ:

“Khương Lê của Đạo Hành Điện, Chân Mật của Chân Võ Thần Cung nguyện ý dốc hết tâm huyết, sức lực và cả tính mạng để ủng hộ và kết minh cùng Lạc Nam của Phá Đạo Hội, vĩnh viễn không phản bội, nếu trái lời thề tâm cảnh băng liệt, thân tử đạo tiêu.”

Lạc Nam mỉm cười tà ác: “Nhỏ máu vào và tuyên thệ đi!”

Hai nữ nhân thoáng cái rùng mình, các nàng cảm giác được sự khác thường đến từng dòng chữ kia.

Loại Quy Tắc mà hắn sử dụng hai nàng chưa thấy bao giờ nhưng lại có cảm giác nó quá mức bá đạo, như tượng trưng cho sự chí cao vô thượng tuyệt đối, một khi đã chấp nhận khế ước liền vĩnh viễn không thể thay đổi.

Đã đến nước này, hai nữ nhân cũng chẳng còn biện pháp nào khác.

Cắn đầu ngón tay rỉ máu, dùng máu viết lên tên mình bên trên khế ước, lại mở miệng tuyên thệ nội dung y hệt như vậy.

Một cổ ràng buộc vô hình liền phủ xuống hai người, tác động vào bên trong linh hồn.

Đây là Bá Đạo Quy Tắc của Lạc Nam cho nên hắn đã toàn quyền làm chủ khế ước này, có thể trừng phạt hai nữ nhân bất cứ lúc nào nếu các nàng làm trái.

Chỉ khác với trực tiếp khống chế hai nàng, đó là cùng hai nàng liên minh thay vì trở thành thuộc hạ bị tẩy não của hắn.

Lạc Nam hài lòng thu hồi khế ước vào Phá Đạo Lệnh cất giữ.

“Còn không mau giúp chúng ta trị thương?” Chân Mật giận dữ hừ một tiếng.

Lần này tuy rằng giữ được mạng nhưng lại phải trả cái giá không nhỏ.

Kết minh với Phá Đạo Hội đồng nghĩa trong tương lai phải chống lại cả Đạo Vực và Đạo Quốc, thật sự cũng không biết là phúc hay là hoạ.

Khương Lê biểu lộ trên mặt cũng khá phức tạp, nàng biết kể từ ngày hôm nay, quỹ tích vận mệnh của mình sẽ thay đổi.

Biết hai nữ nhân bị thương rất nặng, Lạc Nam cũng hào phóng với các nàng.

“Có bồn tắm không?” Hắn hỏi.

“Ngươi biến thái à?” Hai nữ nhân cùng lúc nổi nóng:

“Dù chúng ta hợp tác nhưng đừng tưởng có thể muốn làm gì thì làm.”

“Hai nàng mới là biến thái, đầu óc đen tối.” Lạc Nam khinh bỉ trừng mắt nhìn lại:

“Ở nhà còn có các thê tử như hoa như ngọc đang chờ ta, ta cũng không rảnh chạy ra bên ngoài trêu đùa nữ nhân khác đâu.”

Không thèm để ý các nàng, hắn ở giữa hang động đào một cái hồ nhỏ vừa phải, sau đó đem Bất Tử Dịch Thuỷ và đại lượng Tẩy Hồn Thuỷ đổ vào trong hồ.

Có Dịch Thần Kỳ hỗ trợ, hiệu quả sẽ rất khá.

Hiện tại xem như người một nhà, hắn cũng không keo kiệt với hai nữ nhân làm gì.

Nhìn thấy cảnh này, gò má Chân Mật cùng Khương Lê đỏ ửng lên, âm thầm xấu hổ vì hiểu lầm hắn.

Lạc Nam trực tiếp bước đến đem hai nữ nhân ném xuống dưới hồ, còn hắn thì nằm xuống chiếc giường vừa rồi, thoải mái tiêu sái, trên giường còn lưu lại hai mùi hương thoang thoảng dễ chịu.

Trên thân hai nữ đều còn y phục, các nàng cũng không bận tâm đến sự tồn tại của hắn, chậm rãi khoanh chân ngồi xếp bằng, làm lành thương thế.

Nhưng sau đó, cả hai đều kinh hãi thất thanh:

“Đây là dung dịch của lá cây Bất Tử Thụ?”

Trước đó còn tưởng rằng chỉ là tài nguyên bình thường, nào ngờ lại là dung dịch do Thiên Mệnh Nguyên Chủng – Bất Tử Thụ tạo ra?

“Kiến thức không tệ.” Lạc Nam gật gù...hai nữ nhân đã không thể phản bội, hắn cũng chẳng ngại để lộ bí mật.

Nhìn cả một hồ đầy ắp Bất Tử Dịch Thuỷ, Chân Mật cùng Khương Lê thầm mắng Lạc Nam phá gia chi tử.

Phải bao nhiêu cái lá mới tạo ra được cả một hồ như thế này? Hắn lại đem cho các nàng ngâm mình.

Đây cũng quá mức hào phóng.

Trong lúc nhất thời, sự không tình nguyện khi bị ép buộc kết minh cũng vơi đi đôi phần...

...

Chúc cả nhà ngủ ngon <3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal:

- E chân thành cảm ơn <3

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top