Thê Tử Của Ta Là Đại Thừa Kỳ Đại Lão

Chương 149: Truyền thừa bảo thuật lạc ấn giao trả Mặc Tuyết Kiếm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thê Tử Của Ta Là Đại Thừa Kỳ Đại Lão

Chương 149 : Truyền thừa bảo thuật lạc ấn giao trả Mặc Tuyết Kiếm

So với thần khí truyền thừa và vật tư, lạc ấn truyền thừa nguyên thủy mới là quan trọng nhất.

Vì sao truyền thừa của Vô Nhai Điện lại thất truyền, chủ yếu là vì công pháp truyền thừa này chỉ có thể truyền thừa từ dấu ấn bảo thuật nguyên thủy.

Mất đi truyền thừa bí bảo, có thể dùng những vật khác thay thế, ví dụ như truyền thừa bí bảo Vô Nhai Điện bây giờ do Hồng Ngọc Kiếm của Tô Thiên Dịch thay thế.

Nhưng công pháp truyền thừa chỉ có thể do bảo thuật lạc ấn nguyên thủy nhất tiến hành phục chế, trừ cái đó ra không còn cách nào khác.

Cho nên dù ngươi có được một bảo thuật nhưng không cách nào lén lút truyền thừa cho môn hạ đệ tử, tránh được khả năng công pháp bị tiết lộ.

Nhưng chỗ xấu hổ chính là Nguyên Thủy Bảo Thuật chỉ có một phần, một khi thất lạc ở bên ngoài, truyền thừa liền đoạn tuyệt.

Xảy ra chuyện của Thanh Hư, mấy điện khác đều đã thay đổi phương thức truyền thừa.

"Bảo thuật truyền thừa khắc trên người đệ tử! Kính xin sư phụ tới dùng Mặc Tuyết kiếm lấy đi." Tiêu Dật Phong quyết đoán buông thức hải, biểu diễn ra mấy trăm dấu ấn đủ mọi màu sắc bên trong.

Những dấu vết này Tiêu Dật Phong thật sự không giấu diếm, dù sao cũng là của Vô Nhai Điện, nhưng hắn đã sớm phục chế một phần.

Tô Thiên Dịch gật đầu, bay xuống, đi tới trước mặt Tiêu Dật Phong, Mặc Tuyết kiếm nằm ngang giữa hai người.

Tiêu Dật Phong cầm chuôi kiếm, Tô Thiên Dịch cầm mũi kiếm. Từng dấu ấn mỹ lệ từ trên người Tiêu Dật Phong theo Mặc Tuyết Lưu đến trên người Tô Thiên Dịch.

Tô Thiên Dịch sắc mặt như thường, nhưng trong lòng cổ quái không thôi, người ngoài đều cho rằng hắn đang thao túng Mặc Tuyết kiếm, chỉ có hắn biết Mặc Tuyết kiếm đã sớm nhận chủ. Bây giờ người thao túng Mặc Tuyết chính là tiểu đệ tử của mình.

Chỉ chốc lát, truyền thừa lạc ấn toàn chuyển dời đến trên người Tô Thiên Dịch, Tô Thiên Dịch kiểm tra một lần, cùng mình hội cùng biết đối ứng, hài lòng hướng mấy vị trưởng lão gật gật đầu.

Hắn dùng ngọc giản sao chép tên của tất cả các pháp quyết, tổng cộng trên trăm môn pháp quyết thượng đẳng, tiểu pháp quyết cũng có mấy trăm.

Tô Thiên Dịch đưa ngọc giản cho mấy vị trưởng lão, trưởng lão từng cái xem qua, so sánh với miêu tả trong ấn tượng của mình, phát hiện không có sai lầm, cũng không thiếu, không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt.

"Trời phù hộ Vô Nhai Điện ta! Truyền thừa Vô Nhai Điện ta nối lại!" Mấy vị trưởng lão kích động nói.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, trên mặt tràn đầy vui vẻ. Truyền thừa của Vô Nhai Điện được nối lại, thực lực của bọn họ sẽ tăng mạnh.

"Tốt, Dật Phong và Tình Nhi, hai người các ngươi vì Vô Nhai Điện ta lập được đại công ngập trời. Vô Nhai Điện ta thưởng phạt phân minh, mấy ngày nữa ta cùng mấy vị trưởng lão thương lượng xong, sẽ định ra khen thưởng cho các ngươi." Tô Thiên Dịch nhân cơ hội nói.

Mấy vị trưởng lão khẽ gật đầu, không có lên tiếng, dù sao đồ vật đều là người ta mang về, thưởng điểm xuống cũng không có gì đáng ngại.

Dù sao không cho, tiểu tử Tô Thiên Dịch này cũng sẽ đổi lấy đa dạng móc đi. Còn không bằng thuận nước giong thuyền.

"Tạ sư phụ (Cha)." Tiêu Dật Phong hành lễ nói.

"Người trong điện hiện tại, đều là nòng cốt Vô Nhai Điện ta. Việc này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài nửa phần, ít nhất trước khi xếp hạng Chân Võ, đều phải giữ kín như bưng." Tô Thiên Dịch trầm giọng nói.

Mọi người biết tuy rằng truyền thừa được nối lại, chí bảo trở về, nhưng khó đảm bảo không có ai đánh chủ ý khác của Vô Nhai Điện, đến lúc đó dùng ra phương pháp buồn nôn khác đối phó Vô Nhai Điện.

"Đáng tiếc truyền thừa này đã quá muộn, lần xếp hạng Chân Võ này đã gần ngay trước mắt. Mặc dù môn hạ đệ tử có thể chăm chỉ khổ luyện, nhưng thời gian quá ngắn, xếp hạng Chân Võ lần này chỉ sợ vẫn không lý tưởng." Ngô trưởng lão kia than thở nói.

Những người khác nghe vậy không khỏi nhao nhao ảm đạm, Vô Nhai Điện muốn triệt để thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, tối thiểu còn phải đợi mười năm nữa.

"Không sao, lần này tranh thủ không xếp hạng chót là được, ta sẽ gia tăng huấn luyện cho mấy người các ngươi. Nhiều năm như vậy đều sống qua được, cùng lắm thì lại giấu tài một đoạn thời gian." Tô Thiên Dịch nói.

"Cũng đúng!" Mấy vị trưởng lão gật đầu nói.

Tô Thiên Dịch lại dặn dò một phen, đơn giản là không thể bại lộ chuyện truyền thừa, tránh cho các điện khác có chỗ chuẩn bị. Còn có lần nghênh đón này lớn như vậy, đối ngoại cũng chỉ có thể nói hắn thương yêu nữ nhi cùng tiểu đồ đệ.

"Được rồi, cứ như vậy đi, đều lui xuống đi!" Tô Thiên Dịch mở miệng nói.

"Đệ tử cáo lui!" Một đám đệ tử nhao nhao hành lễ cáo từ.

"Tiểu Phong, con đi theo ta, sư nương đã lâu không gặp, đến tâm sự với sư phụ sư nương." Lâm Tử Vận mở miệng lưu Tiêu Dật Phong lại.

Tất cả mọi người đắm chìm trong vui sướng, biết Tiêu Dật Phong và cả nhà bọn họ vẫn luôn thân mật, nên cũng không nghĩ nhiều, rối rít hành lễ cáo lui.

Tiêu Dật Phong đi theo một nhà bọn họ, đi vào bên trong Ngộ Đạo Uyển, Tô Thiên Dịch ở, Tô Thiên Dịch bảo hạ nhân đi xuống.

Sau khi tất cả mọi người cáo lui, trong đại sảnh Ngộ Đạo Uyển chỉ có một nhà Tô Thiên Dịch và Tiêu Dật Phong.

Không có người ngoài, Tô Diệu Tình cởi xuống ngụy trang, nhìn phụ mẫu đã lâu không gặp, hướng về phía Lâm Tử Vận gọi một tiếng nương, sau đó liền không muốn xa rời mà đầu nhập vào trong vòng tay của Lâm Tử Vận.

"Nương, con rất nhớ người!" Nước mắt nàng chảy ròng, làm Lâm Tử Vận giật nảy mình, còn tưởng rằng nàng ở bên ngoài nhận lấy bao nhiêu ủy khuất.

Lâm Tử Vận giống như khi còn bé ôm nàng vào trong ngực nhỏ giọng trấn an, thật lớn công phu mới dỗ dành được nha đầu này.

"Tình Nhi, đã lớn như vậy rồi, còn cả ngày khóc nhè, cẩn thận Tiểu Phong cười ngươi!"

Lâm Tử Vận ôm Tô Diệu Tình, càng rõ ràng cảm giác được nữ nhi trưởng thành, thầm than tiểu nha đầu này thật sự trưởng thành, không khỏi trêu ghẹo nói.

"Hắn dám! Dám ta liền đem chuyện tốt hắn làm đều nói ra!" Tô Diệu Tình tức giận nói.

"Sư tỷ tha mạng!" Tiêu Dật Phong sợ nàng ta nói ra chuyện của Thanh Uyển, vội vàng cầu xin tha thứ.

"Được rồi, trước đừng làm loạn, ta có chính sự muốn nói!" Tô Thiên Dịch thấy bọn họ càng ngày càng lạc đề, ho khan một tiếng.

Sau đó hắn nhìn về phía Tiêu Dật Phong nói: "Tiểu Phong, bây giờ không còn người ngoài, ngươi có thể nói thật chứ? Vì sao Mặc Tuyết Kiếm lại nhận ngươi làm chủ?"

Đối với nghi ngờ của Tô Thiên Dịch, Tiêu Dật Phong sớm đã có chuẩn bị, dù sao người làm điện chủ không phải hạng người cáo già.

Thanh Hư lưu truyền thừa lại cho mình, mà không có truyền thừa cho Tô Diệu Tình, đây cũng đã là một điểm đáng ngờ rất lớn.

"Đệ tử biết không thể gạt được sư phụ, trước đó nhiều người phức tạp, đệ tử không tiện nói thật." Xin sư phụ thứ tội. Tiêu Dật Phong nói.

"Ý của ngươi là ta hoài nghi trong điện có nội ứng? Ngươi không tin được chư vị sư huynh sao?" Tô Thiên Dịch trầm giọng mở miệng nói.

"Đệ tử không dám, chỉ là chuyện này liên quan đến danh tiếng của sư tổ và Vô Nhai điện, đệ tử chỉ có thể nói dối." Tiêu Dật Phong nói.

"Vì sao còn liên lụy đến thanh danh Vô Nhai Điện ta?" Lâm Tử Vận nghe vậy nghi ngờ hỏi.

Tiêu Dật Phong lập tức kể lại chi tiết chuyện của Thanh Hư cho hai người bọn họ nghe, Tô Diệu Tình còn ở một bên thêm mắm thêm muối.

Hai người càng nghe sắc mặt càng khó coi, khi nghe được Thanh Hư lại muốn đoạt xá Tô Diệu Tình. Sắc mặt hai người Lâm Tử Vận tái xanh, Tô Thiên Dịch nắm chặt nắm đấm.

Tô Diệu Tình còn nói Thanh Hư đoạt xá không thành, lại muốn xóa đi ký ức của nàng, thu làm đạo lữ, càng đụng vào vảy ngược của nàng, khiến nàng giận không kềm được.

Đương nhiên Tiêu Dật Phong tránh chuyện mình có nhiều loại công pháp, chỉ nói mình đã đả động Thanh Hư chân nhân, Thanh Hư chân nhân cảm thấy mình đoạt xá mình là chuyện nhất cử lưỡng tiện.

Mà chuyện trong thức hải của mình có một gốc Thanh Liên, hắn cũng bẩm báo theo sự thật. Nếu không thì không có cách nào giải thích, vì sao một Thanh Hư Đại Thừa kỳ lại thua ở trong tay mình.

Hắn càng cố ý triển khai thức hải để Tô Thiên Dịch đi vào tìm kiếm thanh liên này là vật gì, mà hắn sớm đã chuẩn bị giấu khế ước trảm tiên đi.

Hắn làm vậy một là vì chứng minh lời nói không phải giả, hai là chứng minh mình thật sự không bị đoạt xá, hay là bản thân.

Đáng tiếc Tô Thiên Dịch cũng không biết Thanh Liên này là vật gì, chỉ có thể cho rằng Tiêu Dật Phong có thiên phú dị bẩm.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top