Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Quân Mệnh
Hoắc Thanh Thanh vô cùng khinh thường, giả bộ giỏi thật đấy, hơn nữa dáng vẻ làm nũng kia khiến cô ta buồn nôn quá trời. Lục Thần không còn cách khác, tuy biết bên trong ắt hẳn vẫn còn điều khúc mắc, có thể Phương Dao biết chuyện gì đó. Nhưng đối phương không nói, anh cũng không còn cách nào khác. Hơn nữa, đó cũng chỉ là suy đoán của anh ta, không thể vì suy đoán mà ép người khác vào đường chết được. “Được rồi, đừng khóc nữa, tôi tin cô”. Lục Thần bất đắc dĩ an ủi vài câu, sau đó nhìn Hoắc Thanh Thanh: “Sư muội Thanh Thanh, mong em để ý đến tin tức của Trần Húc giúp anh, anh đến chỗ khác hỏi xem sao…” “Yên tâm đi Lục sư huynh, em tin nhất định sẽ tìm được sư huynh Trần Húc!”, Hoắc Thanh Thanh động viên. Trong lòng Phương Dao lạnh lẽo, muốn tìm thấy Trần Húc trừ phi phải lật tung Tứ Phương Tông này lên, nhưng đó là điều không thể. Lục Thần rời đi, sắc mặt Phương Dao lập tức quay ngoắt 180 độ, vẻ tủi thân oan ức, nước mắt rưng rưng kia hoàn toàn biến mất. Hơn nữa còn âm hiểm nhìn Hoắc Thanh Thanh: “Hoắc Thanh Thanh, vì để đối phó tôi mà cô làm đủ mọi cách nhỉ, đúng là ác độc đến cực điểm!” “Hừ, chả lẽ tôi nói sai sao?” Hoắc Thanh Thanh cười gằn: “Khi chị nói dối thì ngón út của tay phải thường gập vào trong, chả lẽ tôi nói không đúng?” Phương Sao lạnh lẽo cười: “Cô nói đúng đấy, vậy thì sao?”Đột nhiên, Hoắc Thanh Thanh sững cả người, Phương Dao lại dám thừa nhận! Cô ta thừa nhận mình đã nói dối, thừa nhận mỗi khi cô ta nói dối đều có động tác tay phải đâm vào lòng bàn tay.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.