Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phá Quân Mệnh
Diệp Phàm đá hai phát liên tiếp vào một tên vệ sĩ đang nằm ngủ say như chết trên mặt đất. Anh lục soát cả bốn người bọn họ một lượt, cuối cùng cũng tìm ra được một chùm chìa khoá, đi tới phía cánh cửa lớn làm bằng gỗ thật chắc nịch, cánh cửa vừa mở ra một mùi hôi thối xộc lên. Diệp Phàm đi vào trong, nhưng phát hiện bên trong không có một tên bảo vệ nào. Trong địa lao, lạnh lẽo ẩm ướt, hành lang ở giữa có lắp một chiếc đèn lờ mờ, hai bên là những phòng giam được bao bọc bởi những song sắt. “Mẹ nó, nhà họ Âu Dương rốt cuộc đã bắt bao nhiêu người vậy...” Diệp Phàm đứng ở ngay giữa cửa ra vào thầm chửi, đưa mắt nhìn thấy phòng giam nào cũng có người. Thế nhưng, anh lại không phát hiện ra thuỷ lao ở chỗ nào, đi tới cửa phòng giam, Diệp Phàm liền đập vào song sắt. Gọi với vào bên trong: “Anh gì ơi...” Người bên trong đang nằm ngủ, mở mắt liếc anh một cái, nhưng rồi cũng không thèm để ý tới. Những người bị nhốt ở trong này đều là những người có thù với người nhà họ Âu Dương, cho nên họ để ý tới anh mới lạ. Trên bộ trang phục của Diệp Phàm còn thêu hai chữ “Âu Dương”, anh bây giờ còn đang giả dạng thành Âu Dương Cương. “Anh gì ơi, anh biết thuỷ lao ở đâu không?”, Diệp Phàm lại gọi lần nữa. Người nọ vẫn không thèm để ý tới anh, Diệp Phàm không còn kiên nhẫn, đột nhiên nhớ ra thân phận của Âu Dương Ngọc Quân. Thầm nghĩ: “Anh gì ơi tôi tới cứu người, cứu Âu Dương Ngọc Quân”. Soạt!Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.