Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trí Tuệ Đại Tống
Vân Tranh nhíu mày đi vòng quanh bãi cỏ: - Chuyện sau này để sau này nói đi, ta muốn biết cái nhìn của ông với sự kiện này thế nào, sau khi biết Đại Lý cử võ tăng nghênh chiến, ta đã hạ lệnh không được tùy tiện giết tăng nhân rồi.Ngũ Câu thở dài: - Phật môn Đại Lý không yên tĩnh, có người thờ phụng già lam giáo, người thờ phụng mật giáo, người nơi đó bất kể giàu nghèo đều có phật đường trong nhà, người không kể già trẻ, tay đều mang tràng hạt. Bọn họ thành tâm như thế, chỉ tiếc đi nhầm đường, Phật giáo truyền vào Đại Lý, lấy mật giáo làm chủ, hòa trộn với tín ngưỡng thờ bản chủ đương địa, hòa trộn thành A Trá Lực giáo. Tín ngưỡng này tương đối gần với mật giáo, nhưng khác biệt căn bản với Phật giáo Đại Tống.- Ngươi có biết vì bố trí tranh của Già Nam, A Nan, Đạt Ma mà Đạo Tín, Hoằng Nhẫn, Tuệ Tăng, thiền tông đã phải trà cái giá thế nào không?Chuyện của Phật môn thì Vân Tranh không biết gì, nghe ra ngữ khí Ngũ Câu vô cùng kỳ quái, hoang mang lắc đầu.- Hòa thượng cũng không biết, nhưng ân sư ta khi viên tịch cũng không bỏ được chấp niệm này, có thể thấy các vị tiền nhân đã phải trả cái giá không kể siết. Lần này đại quân của ngươi giết chóc tuy tàn khốc nhưng chưa chắc không phải là cơ hội, tăng nhân không sợ chết, chết với bọn ta mà nói là đại giải thoát.Vân Tranh thất kinh lắc đầu: - Ông đang xúi bẩy ta giết người đấy à, quân ta chỉ giết người cần phải giết, giết người vì mục đích quân sự, tất nhiên có tổn thất ngoài dự liệu, nhưng ta không giết chóc vì mục đích khác. Hôm nay ông lạ thế, không giống Ngũ Câu mà ta biết.- Vân Tranh, nay ngươi ở Đại Tống là kẻ thần chê quỷ ghét, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu? Ngũ Câu không trả lời mà hỏi:Vân Tranh chán nản ngồi phịch xuống: - Như thế càng thanh tĩnh.- Lời này thực sự có lý, chỉ là khó tránh khỏi thê lương, ngươi là người trong hồng trần, hướng tới phồn hoa thế tục, không nên như bần tăng làm bạn với ngọn đèn tượng phật.Vân Tranh bực mình: - Ông cũng đâu được Phật môn ưa gì, có điều ta đã an bài đường lui rồi, ông thì sao?- Ta là người xuất gia, một lòng hướng Phật, vùng tây thiên tự có mảnh đất thuộc về ta. Nhưng ngươi muốn giong thuyền ra biển không dễ dàng đâu, chuyện này nếu ngươi không khống chế nó đúng phương hướng sẽ để tiếng thối muôn đời.- Hừ, ta chuẩn bị chạy rồi, ai còn để ý tới thanh danh ở Đại Tống, nếu đã không để lại được danh tiếng tốt, vậy thì để tất cả phải sợ ta đi. Hừ, bọn họ không ưa ta, ta cũng đã nhẫn nại tới cực điểm, nói thế nào ta cũng như một người qua đường, dù ta cố gắng không cách nào hòa nhập. Ta biết có người nhờ ông tới, thậm chí dùng sự kiện này uy hiếp ta, ông trả lời họ, cút xéo! Đừng chọc giận lão tử! Chuyện ta làm ta chịu, nhưng đừng hòng lấy nó uy hiếp ta.Ngũ Câu chắp tay niệm phật hiệu: - Còn nhớ lần đầu hai ta gặp nhau, khi đó ta chỉ nói muốn truyền y bát cho đệ đệ ngươi mà ngươi đã muốn giết người, khi đó ta biết ngươi khác bọn ta, khác với đại bộ phận bọn họ. Ta nhìn ra, người khác cũng nhìn ra, căn nguyên ở đó, thành kiến con người khó bỏ.Vân Tranh nhìn bầu trời nắng ấm muôn dặm, nhưng mặt thì hết sức âm u: - Chu Xử người Nghĩa Hưng, thời còn trẻ hung bạo cường hãn, tính khí ngang ngạnh, bị hương thân cho là đại họa.- Trong sông Nghĩa Hưng có con giao long, trên núi có con hổ dữ, cùng xâm phạm bách tính. Có người khuyên Chu Xử đi giết mãnh hổ và giao long, thực tế hi vọng ba thứ họa hại giết lẫn nhau, bớt thứ nào hay thứ đó. Chu Xử lập tức lên núi giết hổ, xuống sông chém giao long. Giao long ở dưới nước khi nổi lên khi lặng xuống, Chu Xử và giao long đánh nhau cuốn đi rất xa.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.