Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Tiêu Dư An một tay che lấy mắt, trì hoãn một chút mới đem hơi thở đều đặn trở lại, hắn bỏ tay xuống lúng túng nửa buổi, nói: “Án ca, ta chính là cảm thấy đã để ngươi đợi lâu như vậy, đáp đại một câu nói có chút quá tùy tiện rồi… …”Án Hà Thanh một tay ấn lấy vai của Tiêu Dư An, một tay nắm lấy sáo ngọc, dùng sáo ngọc chầm chậm khều ra đuôi áo trung y vẫn chưa cài gọn gàng của Tiêu Dư An, chầm chậm ở phần bụng của hắn quay một vòng, lại dần dần hướng xuống nơi không biết xấu hổ mà đưa tới.Tiêu Dư An mặt đỏ lên, vừa muốn cản lại cái tay tác quái của Án Hà Thanh, nghe thấy hắn khom người ở bên tai mình, giọng nói khàn khàn, hơi thở hơi nóng, hắn nói: “Nếu đã một câu nói đáp lại quá tùy tiện, vậy có phải là đợi ta đem ngươi đè ở trên giường, cuối cùng muốn đến ngươi toàn thân run rẩy khóc cũng khóc không ra tiếng, không thể không cầu tha như vậy mà nói ra đáp án lúc đó, mới hiện lên không tùy tiện như vậy?”Tiêu Dư An: “… …”Mẹ nó, tại sao năm đó mình khổ học tổng tài ngữ lục ba trăm câu cũng không nghiệm ra được tinh túy, ngươi vừa mở miệng liền ra danh ngôn?Tiêu Dư An: “Đây đây đây, ta ta ta, ngươi ngươi ngươi, hắn hắn hắn… …”Án Hà Thanh: “…... Hắn?”Tiêu Dư An: “Không không không phải, không không không có hắn, nhanh miệng! Không phải hắn! Là tay! Tay!”Án Hà Thanh thu tay về, hai tay chặt chẽ ôm lấy Tiêu Dư An, đem đầu để lên trên vai hắn, nói: “Ta cứ cảm thấy tất cả đều là một giấc mộng Hoàng Lương*, đợi đến khi ta mộng tỉnh rồi, ngươi liền không thấy nữa.”(*giấc mộng Hoàng Lương <黄粱梦>: trong truyện "Chẩm Trung Ký" thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau ví với sự vỡ mộng.)Cổ họng Tiêu Dư An khựng lại, đưa tay đặt lên lưng an ủi Án Hà Thanh: “Án ca… …”Án Hà Thanh tiếp tục nói: “Ngày đó lúc phân ly ở Bắc quốc, ngươi đi quyết tuyệt như vậy, ta trái lại cảm thấy đây nên phải như vậy, nhưng bây giờ ngươi rõ ràng đang ở ngay bên cạnh, ta cứ lo được lo mất, suốt ngày bàng hoàng bất an.”Nội tâm của Tiêu Dư An trong nháy mắt ngũ vị tạp trần, ngươi nói một người cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình như vậy, làm sao có thể đem người để đến thấp như vậy, sự ôn nhu này, sợ rằng nói thêm một câu nói liền sẽ làm tổn thương chính mình?Tiêu Dư An đưa tay ôm lấy người: “Án ca, ta… … hay là… … hay là ngươi thượng ta đi?”Án Hà Thanh: “… …”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.